'Gửi đi một thông điệp': Mỹ và Anh đang định làm gì

Thứ sáu - 23/08/2013 05:43
P { margin-bottom: 0.21cm; }A:link { }

'Sending a message': what the US and UK are attempting to do

Các nhà báo trung thành với nhà nước dường như tin tưởng vào nhiệm vụ phải đệ trình một cách lịch sự cho các chiến thuật bắt nạt từ các quan chức chính trị

State-loyal journalists seem to believe in a duty to politely submit to bullying tactics f-rom political officials

By Glenn Greenwald, theguardian.com, Wednesday 21 August 2013 12.28 BST

Theo: http://www.theguardian.com/commentisfree/2013/aug/21/sending-message-miranda-gchq-nsa

Bài được đưa lên Internet ngày: 21/08/2013

The remains of the hard disc and Macbook that held information leaked by Edward Snowden to the Guardian and was destroyed at the behest of the UK government.

Lời người dịch: Trích đoạn: “Tổng biên tập tờ Guardian Alan Rusbridger tối hôm thứ hai đã hé lộ tin đáng chú ý rằng các nhà chức trách nước Anh, vài tuần trước, đã đe dọa tờ Guardian UK thận trọng trước nếu họ không phá hủy tất cả các tư liệu của họ do Edward Snowden đã cung cấp, và sau đó gửi các đặc vụ tới tận trụ sở các văn phòng tòa báo để giám sát sự phá hủy vật lý các ổ đĩa cứng”. “Y hệt nhau, nước Anh đã biết đầy đủ rằng việc ép buộc tờ Guardian UK phải phá hủy các ổ đĩa cứng của nó có thể không làm được gì để dừng việc báo cáo: như tờ Guardian đã nói cho họ, có nhiều bản sao khắp thế giới. Mục đích duy nhất của tất cả điều đó, một cách hiển nhiên, là để hăm dọa”. “Sự trả thù thực sự mà chúng ta đang thấy ngay bây giờ không tới từ Glenn Greenwald; nó đang tới từ nhà nước”. Xem video: http://video.msnbc.msn.com/rachel-maddow/52797608#52797608. Xem thêm: 'Chương trình gián điệp PRISM trên không gian mạng'.

Phần còn lại của các đĩa cứng và Macbook mà đã lưu giữ thông tin bị Edward Snowden làm rò rỉ cho tờ Guardian và đã bị phá hủy theo mệnh lệnh của chính phủ Anh. Ảnh: Roger Tooth

The remains of the hard disc and Macbook that held information leaked by Edward Snowden to the Guardian and was destroyed at the behest of the UK government. Photograph: Roger Tooth

Tổng biên tập tờ Guardian Alan Rusbridger tối hôm thứ hai đã hé lộ tin đáng chú ý rằng các nhà chức trách nước Anh, vài tuần trước, đã đe dọa tờ Guardian UK thận trọng trước nếu họ không phá hủy tất cả các tư liệu của họ do Edward Snowden đã cung cấp, và sau đó gửi các đặc vụ tới tận trụ sở các văn phòng tòa báo để giám sát sự phá hủy vật lý các ổ đĩa cứng. Tờ Guardian có nhiều hơn các chi tiết về câu chuyện đó hôm nay, và Chris Hayes của MSNBC đã phỏng vấn tổng biên tập của Guardian về nó tối qua. Như Rusbriger giải thích, hành vi này từng như ngớ ngẩn như kẻ côn đồ: khi đây là năm 2013, chứ không phải 1958, việc phá hủy một tập hợp các tài liệu báo chí không phá hủy được hoàn toàn chúng, và vì tờ Guardian có nhiều người trên thế giới với các bản sao, họ đã chẳng đạt được gì mà làm cho tự bản thân họ trông như những kẻ đàn áp kém cỏi.

Nhưng việc truyền tải một thông điệp côn đồ dọa dẫm chính xác là những gì nước Anh và các siêu nhân của họ ở nhà nước an ninh quốc gia Mỹ đang cố gắng hoàn tất gần như mọi điều mà họ bây giờ đang làm theo cách thức này. Tối thứ hai, Mark Hosenball của Reuters đã nêu thứ sau đây về 9 giờ đồng hồ giam cầm đối tác của tôi theo một luật chống khủng bố, tất cả với tri thức tiên tiến của Nhà Trắng:

Một quan chức an ninh Mỹ đã nói cho Reuters rằng một trong số các mục đích của chính phủ Anh giam cầm và tra hỏi Miranda là “để gửi đi một thông điệp cho những người nhận các tư liệu của Snowden, bao gồm cả Guardian, rằng chính phủ Anh nghiêm túc về việc cố gắng dập tắt các rò rỉ”.

Tôi muốn lưu ý một điểm đầu tiên về điều đó. Hôm thứ hai, Reuters đã làm điều y hệt đối với tôi như họ đã làm vào tháng trước: ấy là, họ một lần nữa đã bóp méo điên cuồng các bình luận mà tôi đã làm trong một cuộc phỏng vấn - nói tiếng Bồ Đào Nha, lúc 5:00 tại sân bay Rio, khi đang chờ đối tác của tôi đi về nhà - để sản xuất ra đầu đề giật gân rằng tôi từng “đe dọa” chính phủ Anh với “sự trả thù” ngành báo.

Điều đó là không xa những gì tôi đã nói hoặc đã làm, khi tôi đã giải thích tối qua trong một cuộc phỏng vấn của CNN (xem Phần 2).

Nhưng việc thề nguyền để nêu về các hoạt động gián điệp bí mật bất chính của một chính phủ lớn - mà là những gì tôi đã làm - được gọi là “nghề báo”, không phải “sự trả thù”. Như đầu đề của tờ Bưu điện Washington cho bài báo của Andrea Peterson hôm thứ hai đã giải thích: “Không, Glenn Greenwald đã không thề nguyền sự trả thù. Anh ta đã nói anh ta sẽ làm công việc của anh ta”, bà nói: “Điểm mấu chốt của Greenwald dường như là anh ta đã được xác định không sợ hãi với sự đe dọa. Greenwald và tờ Guardian đã và đang xuất bản các tài liệu phác họa các chương trình giám sát tại Anh, và Greenwald từ lâu đã tuyên bố ý định của anh ta tiếp tục xuất bản các tài liệu. Bằng việc làm đó, Greenwald không đang 'trả thù'. Anh ta chỉ làm công việc của anh ta”.

Nhưng ở đây là điều quan trọng nhất: các chính phủ Mỹ và Anh đi khắp thế giới đe dọa mọi người mọi lúc. Đây là phương thức hoạt động của họ. Họ bỏ tù những người thổi còi. Họ cố tội phạm hóa nghề báo chí. Họ đã đe dọa tờ Guardian ép kiềm chế trước đó và sau đó ép tờ báo phải hủy vật lý các ổ đĩa cứng tận cùng. Họ đã giam cầm đối tác của tôi theo luật chống khủng bố, đã đe dọa lặp đi lặp lại bắt anh ta, và ép anh ta phải đưa cho họ các mật khẩu của anh ta tới tất cả các dạng thông tin cá nhân - hành vi mà thậm chí một trong những tác giả của luật chống khủng bố nói là bất hợp pháp, mà Ủy ban Bảo vệ các Nhà báo nói hôm qua là chỉ “là ví dụ mới nhất trong một hồ sơ nhiễu loạn của sự quấy rối chính thức tờ Guardian về sự tiết lộ các rò rỉ của Snowden”, và tổ chức Theo dõi Quyền Con người ( Human Rights Watch) nói đó là “ý định để đe dọa Greenwald và các nhà báo khác, những người nói về những lạm dụng giám sát”. Và đó chính là hành vi gần đây của họ về sự tự do báo chí: đó là chưa nói tới gì về tất cả các cuộc xâm lược, ném bom, nung chảy, tra tấn và các vụ lạm dụng bí mật theo đó cặp đôi bắt nạt, hay trả thù đang có trách nhiệm trong thập kỷ qua.

Nhưng cái giờ phút mà bất kỳ ai cũng từ chối ngoan ngoãn đệ trình cho nó, hoặc đứng dậy đối với nó, đám người độc đoán - được dẫn dắt bằng nghề báo chí trung thành với nhà nước - ngay lập tức bắt đầu phản đối: làm sao bạn dám lên giọng của bạn với đế quốc? Làm sao bạn dám không cúi đầu chào lịch sự Nữ hoàng và cảm ơn chính phủ Anh vì những gì họ đã làm. Các chính phủ Mỹ và Anh hình như được cho quyền để chạy khắp nơi và cố gắng bắt nạt và hăm dọa bất kỳ ai, bao gồm cả các nhà báo - “để gửi đi một thông điệp cho những người nhận các tư liệu của Snowden, bao gồm cả tờ Guardian”, như Reuters đưa ra - mà không ai được phép để gửi một thông điệp ngược về cho họ. Đó không phải là tiêu chuẩn kép mà bất kỳ ai cũng chấp nhận.

Nếu mục tiêu của nước Anh trong việc giam cầm đối tác của tôi là - như họ nói bây giờ - để bảo vệ công chúng khỏi chủ nghĩa khủng bố bằng việc lấy các tài liệu họ đã nghi ngờ anh ta có (và vì sao họ đã nghi ngờ điều đó?), rằng có thể lấy đi 9 phút, chứ không phải là 9 giờ đồng hồ. Y hệt nhau, nước Anh đã biết đầy đủ rằng việc ép buộc tờ Guardian UK phải phá hủy các ổ đĩa cứng của nó có thể không làm được gì để dừng việc báo cáo: như tờ Guardian đã nói cho họ, có nhiều bản sao khắp thế giới. Mục đích duy nhất của tất cả điều đó, một cách hiển nhiên, là để hăm dọa. Như ACLU của Massachusetts đã đưa ra:

“Sự trả thù thực sự mà chúng ta đang thấy ngay bây giờ không tới từ Glenn Greenwald; nó đang tới từ nhà nước”.

Như đối với các nhà báo trung thành với nhà nước, việc chống lại hành vi côn đồ và hung hăng từ nhà nước nằm ngoài câu hỏi này. Chỉ khi những thách thức hung hăng tới từ những ai đang mang sự minh bạch và trách nhiệm phải giải thích cho nhà nước thì họ mới lật ngược lại được và gây sự chú ý. Như Digby đã viết tối hôm qua: “nhiều nhà báo ưu tú dường như đang tham gia vào sự đàn áp của chính phủ đối với báo chí tự do thay vì thách thức và bảo vệ các đặc quyền của riêng họ”. Điều đó là vì họ tin tưởng vào nghề làm báo khúm núm, không phải là nghề làm báo đối lập. Tôi chỉ tin vào cái sau.

Các vấn đề liên quan

Tạp chí Phố Uôn đã nói tối qua rằng sự giám sát của NSA có sự với tới lớn hơn nhiều so với trươc đó được tưởng tượng - bao gồm 75% giao thông nội địa - và bao gồm cả hình ảnh xuất sắc này với nó về cách mà nó được thực hiện, là một phần các tư liệu của Snowden chúng tôi đã và đang nêu.

Đây là David Miranda giải thích cho BBC những gì giống như bị ép phải chuyển các mật khẩu của bạn cho các đặc vụ an ninh mà họ đã giam bạn dưới một luật chống khủng bố, nên họ có thể lăn qua tài khoản thư điện tử và Facebook và chương trình Skype của bạn trong khi bạn bị giam. Hãy xem đoạn video ngắn và tự bạn phán xét lấy.

Cuối cùng, Rachel Maddow của MSNBC đã có một bình luận xuất sắc hôm thứ hai về tất cả điều này mà thực sự nắm đúng tim của tất cả điều đó:

Xem video: http://video.msnbc.msn.com/rachel-maddow/52797608#52797608

Guardian editor-in-chief Alan Rusbridger on Monday night disclosed the remarkable news that UK authorities, several weeks ago, threatened the Guardian UK with prior restraint if they did not destroy all of their materials provided by Edward Snowden, and then sent agents to the basement of the paper's offices to oversee the physical destruction of hard drives. The Guardian has more details on that episode today, and MSNBC's Chris Hayes interviewed the Guardian's editor-in-chief about it last night. As Rusbriger explains, this behavior was as inane as it was thuggish: since this is 2013, not 1958, destroying one set of a newspaper's documents doesn't destroy them all, and since the Guardian has multiple people around the world with copies, they achieved nothing but making themselves look incompetently oppressive.

But conveying a thuggish message of intimidation is exactly what the UK and their superiors in the US national security state are attempting to accomplish with virtually everything they are now doing in this matter. On Monday night, Reuters' Mark Hosenball reported the following about the 9-hour detention of my partner under a terrorism law, all with the advanced knowledge of the White House:

One US security official told Reuters that one of the main purposes of the British government's detention and questioning of Miranda was to send a message to recipients of Snowden's materials, including the Guardian, that the British government was serious about trying to shut down the leaks."

I want to make one primary point about that. On Monday, Reuters did the same thing to me as they did last month: namely, they again wildly distorted comments I made in an interview - speaking in Portuguese, at 5:00 am at the Rio airport, waiting for my partner to come home -to manufacture the sensationalizing headline that I was "threatening" the UK government with "revenge" journalism. That wasn't remotely what I said or did, as I explained last night in a CNN interview (see Part 2).

But vowing to report on the nefarious secret spying activities of a large government - which is what I did - is called "journalism", not "revenge". As the Washington Post headline to Andrea Peterson's column on Monday explained: "No, Glenn Greenwald didn't 'vow vengeance.' He said he was going to do his job." She added:

"Greenwald's point seems to have been that he was determined not to be scared off by intimidation. Greenwald and the Guardian have already been publishing documents outlining surveillance programs in Britain, and Greenwald has long declared his intention to continue publishing documents. By doing so, Greenwald isn't taking 'vengeance.' He's just doing his job."

But here's the most important point: the US and the UK governments go around the world threatening people all the time. It's their modus operandi. They imprison whistleblowers. They try to criminalize journalism. They threatened the Guardian with prior restrained and then forced the paper to physically smash their hard drives in a basement. They detained my partner under a terrorism law, repeatedly threatened to arrest him, and forced him to give them his passwords to all sorts of invasive personal information - behavior that even one of the authors of that terrorism law says is illegal, which the Committee for the Protection of Journalists said yesterday is just "the latest example in a disturbing record of official harassment of the Guardian over its coverage of the Snowden leaks", and which Human Rights Watch says was "intended to intimidate Greenwald and other journalists who report on surveillance abuses." And that's just their recent behavior with regard to press freedoms: it's to say nothing of all the invasions, bombings, renderings, torture and secrecy abuses for which that bullying, vengeful duo is responsible over the last decade.

But the minute anyone refuses to meekly submit to that, or stands up to it, hordes of authoritarians - led by state-loyal journalists - immediately start objecting: how dare you raise your voice to the empire? How dare you not politely curtsey to the Queen and thank the UK government for what they have done. The US and UK governments are apparently entitled to run around and try to bully and intimidate anyone, including journalists - "to send a message to recipients of Snowden's materials, including the Guardian", as Reuters put it - but nobody is allowed to send a message back to them. That's not a double standard that anyone should accept.

If the goal of the UK in detaining my partner was - as it now claims - to protect the public f-rom terrorism by taking documents they suspected he had (and why would they have suspected that?), that would have taken 9 minutes, not 9 hours. Identically, the UK knew full well that forcing the Guardian UK to destroy its hard drives would accomplish nothing in terms of stopping the reporting: as the Guardian told them, there are multiple other copies around the world. The sole purpose of all of that, manifestly, is to intimidate. As the ACLU of Massachusetts put it:

The real vengeance we are seeing right now is not coming f-rom Glenn Greenwald; it is coming f-rom the state."

But for state-loyal journalists, protesting thuggish and aggressive behavior f-rom the state is out of the question. It's only when aggressive challenges come f-rom those who are bringing transparency and accountability to the state do they get upset and take notice. As Digby wrote last night: "many elite journalists seem to be joining the government repression of the free press instead of being defiant and protecting their own prerogatives." That's because they believe in subservient journalism, not adversarial journalism. I only believe in the latter.

Related matters

The Wall Street Journal reported last night that NSA surveillance has a far greater reach than previously imagined - including 75% of domestic traffic - and included this excellent graphic with it about how that is done, taken in part f-rom the Snowden materials we have been reporting.

Here is David Miranda explaining to BBC what it's like to be forced to turn over your passwords to security agents who have detained you under a terrorism law, so they can troll through your emails and Facebook account and Skype program while you are detained. Just watch that short video and judge for yourself.

Finally, MSNBC's Rachel Maddow had an excellent commentary on Monday about all of this that really captures the heart of it all:

Video: http://video.msnbc.msn.com/rachel-maddow/52797608#52797608

Dịch: Lê Trung Nghĩa

letrungnghia.foss@gmail.com

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

Về Blog này

Blog này được chuyển đổi từ http://blog.yahoo.com/letrungnghia trên Yahoo Blog sang sử dụng NukeViet sau khi Yahoo Blog đóng cửa tại Việt Nam ngày 17/01/2013.Kể từ ngày 07/02/2013, thông tin trên Blog được cập nhật tiếp tục trở lại với sự hỗ trợ kỹ thuật và đặt chỗ hosting của nhóm phát triển...

Bài đọc nhiều nhất trong năm
Thăm dò ý kiến

Bạn quan tâm gì nhất ở mã nguồn mở?

Thống kê truy cập
  • Đang truy cập31
  • Máy chủ tìm kiếm2
  • Khách viếng thăm29
  • Hôm nay3,369
  • Tháng hiện tại105,081
  • Tổng lượt truy cập31,260,553
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây