Onehour with the XO laptop in a Nepali school
Wed, 2009-11-11 15:48 —marco
Theo:http://stop.zona-m.net/education/schools/one-hour-xo-laptop-nepali-school
Bài được đưa lênInternet ngày: 11/11/2009
Lờingười dịch: Kinh nghiệm của một giáo viên người Ýtại một trường tiểu học ở Nepal khi những đứa trẻở đó được học với sự trợ giúp của máy tính.
Vào ngày 05/11/2009,trong chuyến thăm dây chuyền lắp ráp OLE đầu tiên tạiKathmandu, tôi đã thăm một lớp học mà sử dụng máytính xách tay XO tại trường Binayak Bal của Badal Gaun,Nepal.
Nepal là một đấtnước tươi đẹp, nhưng nó vẫn còn nghèo (470 USD thu nhậptrung bình đầu người mỗi năm). Một trong những hậuquả là việc, theo Rabi Karrmac-harya, giám đốc điều hànhcủa OLE Nepal, “ngay cả trong các lớp 3 và 4, nhiều trẻem thực sự còn không biết đọc”. Trong khi tôi biết vềmột số câu chuyện thành công của máy tính cho giáo dụctiểu học, nói chung tôi nghi ngờ về tính hiệu quả củachúng. Vì thế, tôi đã rất hứng khởi thấy những gìhọc được với XO.
Tôi đã có thể hỗtrợ những bài học cho người Nepal và Anh ở các lớp 1và 2, hoặc cho lớp toán ở lớp 6. Vì tất cả các lớphọc là bằng tiếng Nepal nên tôi chọn cái sau, giả thiếtlà tôi có thể theo được dễ dàng hơn nhiều một lớptoán hơn là một lớp dạy ngôn ngữ học.
Lớp 6 có 20 học sinhnam nữ. Trong lúc học ở lớp toán thì XO đã được sửdụng cho chỉ 15/20 phút, ở giữa bài giảng. Trước tiên,giáo viên giải thích cách bạn đi từ những đơn vị đóđường thẳng tới hình vuông và hình khối lập phươngvới phương pháp tiêu chuẩn, cũ và tốt: vẽ bằng phấnlên bảng, giải thích bằng miệng, các câu hỏi thườnggặp cho lớp. Sau đó, có thể như một sự kiểm tra vềnhững gì đã được giải thích trong các bài học trước,tất cả các học sinh lấy các máy tính xách tay của họra và bắt đầu làm bài tập với tổng các điểm trôinổi. Trong pha này, giáo viên hỗ trợ bất kỳ ai yêu cầugiúp đỡ (hầu như không ai, thực sự thế). Lớp học đểkhoảng 10 phút cuối cùng ôn lại tổng số điểm trôinổi với giáo viên, một lần nữa sử dụng phấn vàbảng.
OnNov. 5th, 2009, during the first OLEAssembly in Kathmandu, I visited a class that uses the XOlaptop in the Binayak Bal School of Badal Gaun, Nepal (severalpictures available at the bottom of this page).
Nepalis a wonderful country, but it is still a very poor one (470 USDaverage yearly income). One of the consequences is that, according toRabi Karmac-harya, executive director of OLENepal, "evenin the third and fourth grades, many children really don’t know howto read". While I do know about some successstories of computers for primary education, in general I'mskeptical about their effectiveness. Therefore, I was very eager tosee what learning with the XO would be like.
Icould have assisted to Nepali or English lessons in grade One andTwo, or to a Maths lesson in grade Six. Since all lessons are inNepali I chose the latter, assuming that I could follow much moreeasily a Maths class than a language one.
Thesixth grade class counts about twenty boys and girls. During thatMaths lesson the XO was used for only 15/20 minutes, in the middle ofthe lesson. First, the teacher explained how you go f-rom linear tosquare and cubic units of measurements with the standard, good oldmethodology: chalkboard drawings, verbal explanations, frequentquestions to the class. After that, probably as a verification ofwhat had been explained in earlier lessons, all students got theirlaptops and started to practise with floating point sums. During thisphase, the teacher assisted whoever asked for help (almost nobody,actually). The class spent the last ten minutes or so revisingfloating point sum with the teacher, again using the chalkboard.
Đáng giá hay khôngđáng giá?
Tôi chắc chắn khôngthể đưa ra bất kỳ kết luận chung chung nào về XO hoặcbất kỳ máy tính cá nhân nào khác trong lớp học sau 1giờ đồng hồ. Nhưng đây là ấn tượng sau kinh nghiệmnày.
Trước hết, thờigian: tất cả các trẻ em phải cùng một lúc đứng dậyvà lấy các máy tính xách tay của chúng từ ngăn kéo, chờnó khởi động, tìm và tải chương trình cho đúng, tắtcác máy tính và đặt chúng trở lại vào đúng chỗ. Điềunày có thể mất không đáng kể với một bài học từ45/60 phút. Trong lớp học tôi đã thăm thời gian này đãkhông vượt quá 6/7 phút, nên nó thực sự không có vấnđề gì lớn và nó chắc chắn sẽ giảm với thực tế,nếu giáo viên giữ mọi thứ kiểm soát được.
Một vấn đề kháclà sự sao nhãng. Một hoặc hai đứa trẻ bỏ thời gianmáy tính của chúng làm thứ gì đó khác nữa, thay vì cácbài tập toán được yêu cầu. Liệu điều này có là vìkhông biết những gì phải làm hay chỉ đơn giản thiếuhứng thú, tôi không biết, nhưng tôi chắc nó có thứ gìđó để làm với cái máy tính xách tay đó. Các học sinhmọi lứa tuổi mất tập trung mọi lúc mọi nơi trên thếgiới, bất kể những gì trên bàn của chúng hoặc giáoviên của chúng tốt tới đâu. Thứ duy nhất mà có thểlàm ra một sự khác biệt là những lớp rất bé, nhưngđó thường là bên ngoài sự kiểm soát của trường học,đúng thế không?
Hầu hết các họcsinh đã làm các bài tập của chúng với sự cam kếttuyệt vời. Chúng hầu như làm việc một mình. Khi cần,chúng đã giúp đỡ lẫn nhau như chúng có thể làm màkhông có các máy tính xách tay, điều đó là không cóviệc sử dụng hoàn toàn các giao diện không dây của XOhoặc bất kỳ phần mềm hợp tác nào.
Nên vì sao sử dụngcác máy tính xách tay cá nhân ư? Từ một chút tôi đãthấy ở Binayak Bal, một trong những câu trả lời có thểlà “vì các máy tính với các phần mềm đúng có thểgiúp một cách tuyệt vời để tối ưu hóa một phần lặpđi lặp lại, mức độ thấp của việc giảng, mà nó làđể giao và kiểm tra các bài tập”.
Isit worth it or not?
Ican't certainly draw any general conclusion about XO or any otherindividual computer in the classroom after one hour. This said, hereare my impressions after this experience.
Firstof all, time: all children must simultaneously get up and take theirlaptops f-rom the c-harging rack, wait for them to boot, find and loadthe right program, turn the computers off and put them back in place.This can waste a not negligible chunk of a 45/60 minutes lesson. Inthe classroom I visited this time didn't exceed 6/7 minutes, so itwasn't really a big deal and it surely decreases with practice, ifthe teacher keeps everything under control.
Anotherissue is distraction. One or two kids spent their laptop time doingsomething else with it, instead of the required math exercises.Whether it was due to not knowing what to do or simply lack ofinterest, I don't know, but I'm sure it has nothing to do with thelaptop. Students of all ages get distracted every day all over theworld, no matter what's on their desk or how good their teacher is.The only thing that could make a difference is very small classes,but that is often outside the school's control, isn't it?
Almostall students did their exercises with great commitment. They mostlyworked alone. When needed, they helped each other as they wouldwithout laptops, that is without using at all the wireless interfaceof the XO or any collaborative software.
Sowhy use individual laptops? F-rom the little I've seen in Binayak Bal,one of the answers may be "because computers with the rightsoftware can greatly help to optimize a low level, repetitive part ofteaching, that is to assign and verify exercises".
Trong vòng 15 phút đồnghồ với máy tính xách tay XO, từng đứa trẻ đã có khảnăng thực hành nhiều tới mức đứa trẻ có thể làm.Không có việc làm chậm những học sinh khác, không cóviệc làm chậm bởi các học sinh khác và, trên hết tấtcả, không bỏ phí vào những nhiệm vụ tầm thường thờigian của một giáo viên sẵn sàng. Giáo viên luôn ở đóvà trực tiếp giúp đỡ bọn trẻ những đứa đã thựcsự có vấn đề. Nhưng nó có thể còn làm được tốthơn, đặc biệt vì nó đã không phải chỉ định và kiểmtra bằng tay khoảng 50/60 bổ sung trước nhất, chỉ tìmai đã cần giúp đỡ cấp thiết nhất. Các máy tính đãgiúp điều này.
Vì tất cả những lýdo này, ấn tượng của tôi cho tới nay là các máy tínhcá nhân trong trường tiểu học quả thực có thể giúpkhi (như khi nó xảy ra với JumPC) chúng được tích hợptrong chương trình học chuẩn, để hỗ trợ các giáo viênchuẩn bị và khích lệ để sử dụng chúng.
Hầu hết các giáoviên có liên quan nói rằng các máy tính xách tay làm chohọ có hệ thống và hiệu quả hơn. Điều này chắc chắnxảy ra vì, nhờ có OLE Nepal, họ không chỉ có một sáchhướng dẫn 130 trang chuyên dụng bằng tiếng Nepal, mà tấtcả họ còn trải qua vài ngày toàn thời gian đào tạotrước khi bắt đầu vào trường.
Những ý nghĩ cuốicùng về tính mềm dẻo và cam kết
Tôi sẽ kết luậnbáo cáo nhỏ này với 3 lưu ý chung. Trước hết là việc,để làm việc như tôi đã mô tả không cần phải chỉcó XO. Bất kỳ máy tính xách tay cá nhân nào khác haowcjmáy tính tùy biến nào khác với các phần mềm đúng cóthể sẽ làm việc được tốt.
Tiết theo, 100% cácphần mềm được bản địa hóa như chúng đang đượctạo ra ở Nepal là tuyệt đối cơ bản. Một vài họcsinh Binayak Bal nói tiếng Anh tốt hơn là tôi có thể nóivề nhiều đứa trẻ ở Ý cùng độ tuổi, nhưng bất kỳlợi ích nào về việc sử dụng các máy tính trong giáodục tiểu học có thể sẽ bị giảm đáng kể bởi nhữngrào cản ngôn ngữ bên trong nó.
Tôi sẽ kết thúc vớilời khen ngợi khác cho các học sinh mà có ít việc phảilàm với các máy tính xách tay. Tất cả quá dễ dàng chocác giáo viên phương Tây để có các học sinh mà chúnghành xử như chúng đang làm cho bạn quí mến chỉ đểthể hiện. Bọn trẻ ở Binayak Bal, thay vào đó, đã traocho tôi những ấn tượng rằng chúng nhận thức đượclà chúng may mắn làm sao để có được một sự giáo dụctốt, và chủ ý làm tốt nhất về điều đó. Có thểđây là những khác biệt, hơn là những đứa trẻ giữađược học với hoặc không với các máy tính xách tay,mà đối với điều đó chúng ta phải nghĩ về nó trước.
Duringthose 15 minutes with the XO laptop, each child was able topractice as much as he or she could handle. Without slowing otherstudents down, without being slowed down by other students and, aboveall, without wasting on trivial tasks the time of the one teacheravailable. The teacher was always there and directly helpedchildren who had actual problems. But he could do that better,exactly because he didn't have to assign and check manually some50/60 additions first, just to find who needed help most urgently.The computers took care of that.
Forall these reasons, my impression so far is that individual computersin primary school may indeed help when (as it happens with the JumPC)they are integrated in the standard curriculum, to support teachersprepared and motivated to use them.
Mostinvolved teachers report that the laptops make them more systematicand effective. This certainly happens because, thanks to OLENepal, they not only have a dedicated, 130 pages manual inNepali, but they all went through several days of full time trainingbeforestarting school.
Finalthoughts on flexibility and commitment
I'llconclude this small report with three general remarks. The first isthat, in order to work as I described there is no need to have justthe XO. Any other individual laptop or custom computer with the rightsoftware would work just as well.
Next,100% localized software and content as they are creating in Nepal isabsolutely essential. Several Binayak Bal students speak Englishbetter than I could say of many Italian children of the same age(hats off to them and their teachers!), but any benefit of usingcomputers in primary education would be enormously reduced bybuilt-in language barriers.
I'llend with another compliment to the students which has little to dowith laptops. It is all too easy for Western teachers to get studentswho behave like they're doing you a favour to just show up. Thechildren at Binayak Bal, instead, gave me the impression that they'reaware of how lucky they are to get a good education, and intentionedto make the best of it. Maybe these are the differences, rather thanthose between teaching with or without laptops, to which we shouldthink about first.
Dịch tài liệu: LêTrung Nghĩa
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn
Blog này được chuyển đổi từ http://blog.yahoo.com/letrungnghia trên Yahoo Blog sang sử dụng NukeViet sau khi Yahoo Blog đóng cửa tại Việt Nam ngày 17/01/2013.Kể từ ngày 07/02/2013, thông tin trên Blog được cập nhật tiếp tục trở lại với sự hỗ trợ kỹ thuật và đặt chỗ hosting của nhóm phát triển...