Mar 7, 2008, 23 :30 UTC (8 Talkback[s]) (1425 reads)
(Other stories by Brian Proffitt)
By Brian Proffitt
Managing Editor
Theo: http://www.linuxtoday.com/infrastructure/2008030701626OPCY
Bài được đưa lên Internet ngày: 07/03/2008
Lời người dịch: Đối với nhiều người tại Việt Nam vẫn còn có quan điểm rằng OpenOffice.org có tính tương hợp kém hơn so với Microsoft Office. Điều này là rất SAI, mà phải nói ngược lại rằng Microsoft Office có tính tương hợp kém hơn mới đúng. Điều giản dị là những tệp được tạo ra trong Microsoft Office đều có thể mở được và đọc được một cách tự nhiên trong OpenOffice.org nhưng ngược lại thì lại không được theo cách tự nhiên đó. Bài viết này là một ví dụ điển hình về tính tương hợp giữa 2 định dạng tệp tài liệu này.
Chuyện có thật:
Thứ hai tuần này, đứa con 10 tuổi của tôi xuống khỏi xe buýt và nói “có muốn nghe câu chuyện cười không?”
Đối với những người là bậc cha mẹ, bạn sẽ biết chắc rằng chuyện tiếu lâm về những đứa trẻ học lớp năm, đặc biệt, là siêu tự nhiên. Con gái tôi bình thường rất sâu sắc, có thể tụt xuống cười nắc nẻ khi nó nghe cái từ “rắm”. Vì thế với chút rung động khi tôi nói, “chắc rồi, bố muốn nghe câu chuyện đó”.
Câu chuyện thế này:
“Mọi người đi trên một chiếc máy bay đang bay. Người đầu tiên là George Bush. Ông ta ném 1 USD qua cửa sổ và nói với những người khác, 'đấy, tôi vừa mới giúp được cho một người'.
Người thứ 2 là Bill Gates. Ông ta ném 10USD qua cửa sổ và nói 'Tôi vừa giúp cho 10 người đấy'
Người thứ 3 là Barack Obama. Ông ta ném cả 2 (người trên) ra khỏi máy bay và nói, 'đấy, tôi vừa cứu được cả thế giới đấy'”.
True story:
On Monday this week, my 10-year-old got off the school bus and said "wanna hear a joke?"
For those of you who are parents, you will surely know that the humor of fifth graders is, at best, a little bit weird. My daughter, who is normally pretty sharp, can descend into giggles when she hears the word "fart." So it was with some trepidation that I said, "sure, I'd like to hear it."
Here goes:
"Three people were flying in a plane. The first person was George Bush. He threw a dollar out of the window and told the other two people, 'there, I've just helped one person.'
"The second person was Bill Gates. He threw $10 out the window and said 'I've helped ten people.'
"The third person was Barack Obama. He threw them both off the plane and said, 'there, I've just saved the world.'"
Tôi đã cười thoải mái và con gái tôi đã thích thú, vì cô bé nghe thấy tôi lẩm bẩm theo hơi thở của tôi về ít nhất 2 người trong câu chuyện dó. (Cô bé thực sự nói rằng khi cô bé nghe nghe được câu chuyện tiếu lâm này tại trường, thì Hillary Clinton là nhân vật thứ 3, nhưng cô bé đã thay đối nó vì cô bé thích Obama hơn).
Tất nhiên, tôi không chia sẻ câu chuyện tiếu lâm này để xác nhận bất kỳ ứng cử viên cụ thể nào, cũng không tán thành ủng hộ một cách nghiêm túc việc ném bỏ bất kỳ ai ra khỏi máy bay. Không bao giờ. (Tôi đã gợi ý lần sau cô bé kết nối chuyện tiếu lâm này để đưa những chiếc dù lên các nhân vật). Nhưng đối với tôi thì tôi đã cười vì câu chuyện tiếu lâm này, ảnh hưởng mà chúng ta có lên bọn trẻ của chúng ta đôi khi rất sâu sắc mà chúng ta có thể quên khi nó xảy ra.
Không chỉ việc xem các bậc phụ huynh và nghe những gì họ nói. Đây còn lầ việc chọn các giá trị của chúng ta nữa.
Con út của tôi sử dụng máy tính xách tay LT của tôi, cái mà tôi đã sử dụng để mang đi công tác trước khi tôi có máy tính xách tay mới vào mùa xuân này. Nhưng tối qua bộ pin (mà nó đã làm việc tồi tệ vào những tuần cuối) cuối cùng đã hỏng và làm cho máy tính thành vô dụng, cho tới khi tôi có thể có một bộ phin mới tối nay sau khi làm việc.
Với một báo cáo để làm, tôi để cho con gái tôi sử dụng máy tính xách tay của mình, vì tài liệu của cô bé ở trong ổ USB.
I laughed pretty good at that one and my daughter was pleased, because she's heard me mutter under my breath about at least two of the people in that joke. (She actually said that when she heard the joke at school, Hillary Clinton was the third c-haracter, but she changed it because she likes Obama better.)
Of course, I don't share this joke to endorse any particular candidate, nor do I seriously advocate throwing anyone out of a plane. Ever. (I suggested the next time she related the joke to put parachutes on the c-haracters.) But it occurred to me that even as I was laughing at this joke, the impact we have on our children is sometimes so profound that we might miss it when it happens.
It's not just watching the parents and listening to what they say. It's picking up on our values, too.
My youngest uses my old LT laptop, the one I used to take on trips before I got my new laptop this spring. But last night the battery (which has been behaving badly for the last couple of weeks) finally gave up the ghost and rendered the machine useless, until I can get a new battery tonight after work. With a report to work on, I let her use my laptop instead, since her document was on a thumb drive.
Cô mải mê trong Linux (nó có xu hướng hướng tới Windows trước đó, nói rằng khả năng về trò chơi tốt hơn khi nó làm xong các bài tập về nhà) với niềm tin thông thường của nó, làm ào ào với OpenOffice.org, và rồi bỏ đi. Không có điều gì phiền hà cả, cho tới sáng nay khi cô bé gọi điện từ trường về.
Bạn thấy đó, ở đây tôi đã tiếp cận tới tính tương hợp đối với chúng như thế nào: giả thiết mẫu số chung nhỏ nhất. Đó là vì sao, trên các máy của 2 con gái tôi, bất kể là nền tảng (hệ điều hành) gì, định dạng ngầm định để lưu (tệp) là các định dạng của Office. Vì tôi biết nếu chúng phải làm bất kỳ dạng bài tập về nhà nào, giáo viên của chúng sẽ chỉ chấp nhận đồ của Office. Nhưng nó không như vậy trên các máy tính của tôi – nó luôn là ODF một cách ngầm định. Thay vì chọn lệnh Save As, cô bé chỉ chọn lệnh Save, và kết thúc và mang một phiên bản (của tệp) ODT về bài báo cáo của cô bé tới trường. Ở đó chúng chưa bao giờ nhìn thấy OpenOffice.org cả.
Cô bé chỉ ra điều gì đã xảy ra, tất nhiên, và gọi cho tôi và nói với tôi cần phải làm gì: Tôi cần phải tới trường và chuyển đổi tệp đó sang .doc bằng máy tính xách tay của tôi. Đó là những gì tôi phải làm và đã làm.
Tôi nhận ra rằng điều này giống như việc tôi khoe khoang về cô bé của tôi, và có thể tôi cũng hơi như vậy. Nhưng có một điểm lớn hơn cho tất cả những thứ này. Con cái chúng ta học rất nhiều từ chúng ta: mặc thế nào, nói thế nào, đi thế nào trong xã hội. Nó có ý nghĩa, vì, chúng có thể học cách tiếp cận công nghệ. Con gái tôi có được bài học khác trong việc làm việc với các ứng dụng sở hữu độc quyền ngày hôm này và đâm vào tường vì nó.
She dove right into Linux (she's been trending towards Windows lately, citing the better game availability when she's done with homework. Sigh.) with her usual confidence, fired up OpenOffice.org, and off she went. No troubles, until this morning when she called f-rom school.
See, here's how I approach interoperability for them: assume lowest common denominator. Which is why, on both my girls' machines, regardless of platform, the default formats to save to are the Office formats. Because I know if they are doing any kind of homework, their teachers are only going to accept Office stuff. Not so on my machines--it's ODF all the way, by default. Instead of doing Save As, she did just Save, and ended up taking an ODT version of her report to school. Whe-re they have never even seen OpenOffice.org.
She figured out what happened, of course, and called me and told me what needed to be done: I needed to come to school and convert the file to .doc with my laptop. Which is what I would have done and did.
I realize that this may sound like I'm bragging on my little one, and perhaps I am a bit. But there is a larger point to all of this. Our children learn so much f-rom us: how to dress, how to talk, how to move through society. It makes sense, therefore, that they would learn how to approach technology. My daughter got another lesson in dealing with proprietary applications today and hitting the wall because of it.
Liệu cô bé có bắt đầu một cuộc cách mạng tại trường học và thúc ép sự phát triển của OpenOffice.org hay không? Tôi nghi ngờ. Liệu cô bé sẽ có là một người sử dụng máy tính Linux trong cả cuộc đời hay không? Tôi hy vọng như vậy, nhưng tôi không bao giờ biết. Những gì cô bé đã học được, và những gì tất cả bọn trẻ có thể học được, là kiến thức cần có để có thể chia sẻ được qua tất cả các công nghệ.
Những bức tường và rào cản thường là sự chuyên quyền độc đoán và thường là không cần thiết. Tính mở là cách tốt hơn.
Đây là một bài học lớn cho máy tính ... và cho cuộc sống.
Is she going to start a revolution at school and force the deployment of OpenOffice.org? I doubt it. Will she be a Linux-using computer user all of her life? I hope so, but you never know. What she did learn, and what all of our children can learn, is that knowledge needs to be sharable across all technologies. Walls and barriers are usually arbitrary and often unnecessary. Openness is a better way.
It's a great lesson for computers... and for life.
Dịch: Lê Trung Nghĩa
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn
Blog này được chuyển đổi từ http://blog.yahoo.com/letrungnghia trên Yahoo Blog sang sử dụng NukeViet sau khi Yahoo Blog đóng cửa tại Việt Nam ngày 17/01/2013.Kể từ ngày 07/02/2013, thông tin trên Blog được cập nhật tiếp tục trở lại với sự hỗ trợ kỹ thuật và đặt chỗ hosting của nhóm phát triển...